Tao biết, cái chết vốn là lẽ thường tình, dù khoa học công nghệ có phát triển đến cỡ nào đi nữa, dù mày có nhiều tiền, cũng khó để mua lại được sức khỏe. Tao chỉ tiếc là…bản thân đã bán mạng làm việc, nhưng lại không suy nghĩ cho tương lai những người tao đang bảo vệ. Tao ước gì tao biết cách trân quý và lo cho cơ thể, lo cho cả việc khi mình không còn sớm hơn nữa. Không biết tao đi rồi, vợ con tao sẽ ra sao nữa…
Hôm qua, tôi nhận được cuộc gọi từ Hùng, một người bạn thân cùng lớp ngày xưa. Cậu báo cho tôi biết tin bạn lớp trưởng năm cấp ba của tôi vừa mới mất. Cậu ấy đã nhập viện từ hai tháng trước do xuất huyết não và được đưa vào phòng ICU (Phòng chăm sóc chuyên sâu).
Ai mà chẳng biết rằng ở căn phòng ấy sẽ tốn hàng chục ngàn đô la nếu muốn dùng máy thở, dung dịch dinh dưỡng, nhân viên chăm sóc,…. Tiền ở đó, làm cả đời mà chỉ tiêu trong chớp mắt. Tôi từng nghe ai đó nói, khi bạn ở ICU, bạn sống được bao lâu tùy thuộc vào số tiền mà bạn chuẩn bị được.
Cầm cự được 2 tháng, bán hết 2 căn nhà, tiêu hết những gì gia đình có, cậu ấy vẫn ra đi, rời khỏi thế gian này.
Từ loa điện thoại, tôi nghe được giọng nói run run của Hùng, tim tôi cũng vậy, thời cấp ba đẹp đẽ ấy, biết bao kỷ niệm, tình cảm bạn bè của ba đứa chúng tôi. Hùng kể với tôi rằng cho đến khi phải đối mặt với bệnh tật và cái chết, cậu ấy mới nhận ra sức khỏe của mình không gì có thể đánh đổi được.
“Tao biết, cái chết vốn là lẽ thường tình, dù khoa học công nghệ có phát triển đến cỡ nào đi nữa, dù mày có nhiều tiền, cũng khó để mua lại được sức khỏe. Tao chỉ tiếc là…bản thân đã bán mạng làm việc, nhưng lại không suy nghĩ cho tương lai những người tao đang bảo vệ. Tao ước gì tao biết cách trân quý và lo cho cơ thể, lo cho cả việc khi mình không còn sớm hơn nữa. Không biết tao đi rồi, vợ con tao sẽ ra sao nữa…”
Đó là những lời cuối cùng mà Hùng nghe được từ cậu ấy. Sau cuộc gọi, tôi vẫn đứng lặng im như thế, suy nghĩ lại cuộc đời mình, bản thân là trụ cột gia đình nếu lỡ không mai tôi đi rồi, gia đình tôi sẽ thế nào đây? Đột nhiên tôi chợt nhớ ra một người quen, tôi ồ lên:
- Đúng rồi, Quang.
Không chần chừ tôi nhấc điện thoại lên và gọi cho Quang, tôi và Quang biết nhau thông qua một người bạn, cậu ấy giờ đang là tư vấn của một công ty bảo hiểm. Sau tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? Bảo hiểm nhân thọ, cách dự phòng tài chính hiệu quả cho tương lai và gia đình của tôi.
Câu chuyện trên đã cho chúng ta thấy được sự hối tiếc muộn màng của một người khi gần kề cái chết, nhưng chúng ta cũng đã tìm được một lối đi khác an toàn, nếu bản thân nhận ra sớm để biết cách dự phòng thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Bảo hiểm Daiichi- sẽ luôn đồng hành cùng bạn. Bởi chúng tôi biết rằng thứ đắt giá nhất chính là sức khỏe của bạn, bảo vệ nó là bảo vệ cả tương lai sau này!